Xin chào chốn nhỏ ngày xưa của tôi, vậy là đằng đẵng 5 năm rồi. 5 năm rồi tôi mới có 1 chút hứng thú để gõ gõ 1 chút vào đêm muộn 11pm như thế này.
Thật ra có lẽ cuộc sống đã dạy tôi kiểm soát mọi thứ tốt hơn, chứ cuộc sống vẫn luôn đầy những hỉ nộ ái ố. Tôi của 2024, đã gắn bó với nghiệp ngân hàng hơn 7 năm. Đường tôi đi xưa giờ vẫn là làm ngân hàng, từ ngân hàng trong nước rồi ngân hàng nước ngoài, làm từ doanh nghiệp vừa và bé rồi đến doanh nghiệp FDI. May là công việc vẫn ổn, tôi vẫn hết mình với nó mỗi ngày, hay nói cách khác, nó vẫn có thể khiến tôi hết mình với nó được. Người ta hay bảo 1 ngày chia làm 2 phần: 1 phần là từ 5to9 ý chỉ công việc, vậy xem chừng tôi cũng đang hạnh phúc nhỉ. À, nhắc đến chữ hạnh phúc, tôi thấy hạnh phúc giờ đây nó nhẹ nhàng lắm, không còn sôi nổi như trước nữa. Hạnh phúc trong công việc của tôi giờ đây, nghĩa là: biết việc của mình, biết cách làm hoặc không biết thì tìm cách, làm hết mình, hài lòng với kết quả. Nó như tôn chỉ trong công việc của tôi.
Gia đình nhỏ của tôi, 1 chồng 2 con, cảm ơn vì mọi thứ vẫn khiến tôi nở nụ cười mỗi khi nghĩ về. Gia đình lại mang đến 1 cảm xúc khác với công việc. Nếu công việc là sự nỗ lực, thì gia đình là mang yêu thương ra để cho đi, không cần nỗ lực. 2 bé con rất yêu, thật biết ơn vì con đã đến với ba mẹ. Chồng tôi và tôi, chúng tôi vẫn đang đồng hành cùng nhau trên chặng đời này, xây 1 gia đình nhỏ, cùng những kỷ niệm đẹp xinh. Tình yêu giờ đây không phải kiểu nồng nhiệt hồi hộp như xưa, mà là kiểu yên tâm yên lòng, biết rằng anh ấy sẽ cùng mình trong cuộc đời này, dẫu khó khăn, dẫu biến cố gì đi nữa.
Dạo gần đây Sơn Tùng ra bài hát mới, tôi nghe thấy câu này có vẻ đang rất thu hút. “Ai dám nói trước sau này, chẳng ai biết trước sau này, tình yêu đâu biết mai này có vẹn nguyên còn nguyên như lời ta hứa trước đây”. Câu này đúng, nhưng đúng rồi để đó, đúng nhưng chẳng để làm gì. Trong cuốn Hoàng tử bé có câu “ngôn ngữ là nguồn gốc mọi hiểu lầm” tôi rất tâm đắc. Tôi sợ nhất trên đời là thứ giao tiếp như thế này, không nói dối nhưng chỉ nói 1 nửa, hay nói về tương lai trong khi thứ chúng ta đang sống là hiện tại phũ phàng. Tôi nghĩ trong tình yêu chẳng ai biết trước sau này, mà trong cái gi gỉ gì gi cũng chẳng ai biết đâu. Tình yêu thì chỉ cần chân thành và hết mình thôi. Câu này của Sơn Tùng dẫu được nhiều người yêu thích, nhưng tôi lại vô cùng ghét. Nó tạo cho người nghe (nhất là bạn gái) một sự chênh vênh bất an. Nếu tôi là bạn gái nghe câu đó, tôi sẽ hỏi lại “vậy chúng mình đã hết mình cho hiện tại chưa?”.
Thật ra câu nói trên tự nhiên tôi ghi ra đây, 1 là vì tôi đang nghe bài này của Sơn Tùng, 2 là tôi nghe bạn tôi kể về chuyện tình yêu của bạn ấy. 2 đứa cùng tuổi, yêu nhau 7-8 năm từ thời sinh viên, tới giờ đi làm 4-5 rồi. Chúng tôi đã gần 30 rồi, vậy mà bạn trai vẫn chưa muốn cưới, chưa cưới cũng ok thôi, nhưng bạn ấy cũng chưa có ý định sẽ cưới, chưa từng giới thiệu chính thức bạn gái với gia đình sau chừng ấy năm. Điều buồn cười là 1 mối quan hệ yêu đương như vậy vẫn tiếp diễn, họ vẫn chưa chia tay chính thức, 1 mối quan hệ có như không. Tôi giận bạn nam quá, nhưng rồi tôi cũng hiểu được rằng, con gái vẫn là 1 phái gì đó rất thiệt thòi. Tuổi xuân của tôi có hạn, và thời gian của tôi là thứ quý giá, tôi nhất định sẽ không dành nó cho ai không biết trân trọng nó.